Giữa bạt ngàn các franchise đang "chết yểu" và thua lỗ thì Insidious vẫn là một thương hiệu có uy tín trong lòng khán giả. Nếu so với mặt bằng chung của dòng phim kinh dị những năm gần đây, Insidious: The red door là một tác phẩm thuộc hạng "kèo trên". Tuy nhiên, nếu đặt cạnh những phần phim đi trước, không thể phủ nhận Insidious: The red door kém đặc sắc hơn hẳn.
Insidious: The red door lấy bối cảnh 9 năm sau kết thúc của Insidious 2: Chapter 2 (2013). Sau những biến cố bị quỷ ám kinh hoàng năm xưa, gia đình Lambert gồm Josh (Patrick Wilson), vợ Renai (Rose Byrne), con cả Dalton (Ty Simpkins), con út Foster (Ander Aster) đã không còn gắn bó như xưa. Cả Josh và Dalton đều đã được xóa ký ức để quên đi chuyện xảy ra ở cõi vô định năm nào. Tuy nhiên, bố con họ đang trở nên lạnh nhạt hơn bao giờ hết khi Josh và vợ đã ly dị, Dalton bước vào độ tuổi trưởng thành và không mặn mà gì với việc kết nối gia đình.
Khi vào đại học, Dalton được đánh giá cao bởi những bức tranh mà anh vẽ, lấy cảm hứng từ một phần tiềm thức bị che phủ bởi màn sương mờ quên lãng. Nhưng khi càng cố đi sâu vào những phần tiềm thức đen tối, Dalton lại càng đến gần hơn với cõi vô định, phát hiện ra khả năng xuất hồn của mình. Khi vẽ nên cánh cửa đỏ, cậu cũng đã vô tình tạo cơ hội cho lũ ma quỷ ở thế giới bên kia lần nữa chực chờ bước sang xâm chiếm sự sống.
Lần đầu ngồi ghế đạo diễn, Patrick Wilson cho thấy độ nhạy của mình trong việc dàn dựng, thiết lập những trường đoạn "bán nỗi sợ" cho khán giả. Anh tận dụng khá tốt góc quay cận và hiệu ứng ánh sáng để mang đến những cú "jump-scare" giật thót. Trường đoạn bị ma dọa trong máy chụp MRI hay bóng hình "kẻ bám đuôi" đi từ mờ sang rõ đằng sau kính xe của nam chính đều rất độc đáo và hiệu quả. Thế nhưng mật độ cảnh quay kinh dị trong Insidious: The red door khá ít, bị dàn trải nên khó tạo cảm giác hồi hộp, kích thích xuyên suốt cho khán giả.
Mang trở lại dàn nhân vật từng làm nên xuất phát điểm vẻ vang của Insidious, James Wan và Leigh Whannel muốn hoàn tất câu chuyện còn dở dang và gợi lại niềm hứng khởi nơi khán giả với loạt phim. Nhưng để thiết lập lại hệ thống thông tin cho những khán giả mới, Insidious 5 tốn quá nhiều thời gian để diễn giải những câu chuyện đã diễn ra trong quá khứ. Hồi một gần như được triển khai theo phong cách slow-burn (chậm rãi). Nhưng "slow-burn" chỉ hiệu quả khi nó cài cắm đủ thông tin, chỉ dấu và trình tự logic để khai mở những bí mật nằm đằng sau. Ở đây, thông tin mang tính lặp lại. 2 phần 3 phim được sử dụng để cho hai nhân vật chính quẩn quanh với những ký ức đau thương.
Việc lựa chọn Dalton làm nhân vật trung tâm cũng vô tình đưa đẩy cốt truyện vào sự buồn chán. Thứ nhất, nhân vật này không đủ thú vị và có mô tuýp phát triển tâm lý quá cũ kỹ. Những mọt phim kinh dị đã quá quen thuộc với hình ảnh cậu bé bị "ám" bày tỏ những sự kiện, hình ảnh kỳ quặc về thực thể hay một thế giới bên kia bằng tranh vẽ. Sau đó, cậu trở nên xuất chúng trong lĩnh vực hội họa. Thứ hai, diễn xuất của Ty Simpkins cũng còn khá non nớt, chưa đủ ấn tượng để khán giả yêu nhân vật như Patrick Wilson từng thành công với vai Josh Lambert. Trong khi đó, tuyến câu chuyện giữa Josh Lambert và người cha quá cố mà anh căm ghét hấp dẫn hơn hẳn nhưng lại ít thời lượng hơn.
Insidious: The red door nhấn mạnh vào câu chuyện sang chấn ấu thơ và hệ quả của những tổn thương trong quá khứ. Vì không thể buông bỏ một cách tự nhiên nên những ký ức đau buồn là nguồn cơn để những hiểm nguy đến từ thế giới khác ập đến xâm chiếm cơ thể và tâm trí con người. "Chúng ta cần phải nhớ tất cả những gì đã qua đi trong đời mình, ngay cả khi chúng thật đau đớn". Khá tiếc khi màn đụng độ cuối cùng của cha con Lambert với Quỷ Đỏ diễn ra chớp nhoáng trong khi đó là nấc cao trào cần được tô đậm nhất phim. Người xem cũng mong muốn được thấy nhiều hơn mối liên kết tâm linh giữa những người đàn ông nhà Lambert.
Cái khó của Insidious 5 còn nằm ở chỗ khán giả đã quá quen thuộc với cõi vô định. Sau 10 năm, miền kinh hãi này có phần trở nên lỗi thời, hơi sơ sài, nhất là với những khán giả từng xem qua loạt Stranger things, với ý tưởng về một thế giới bên kia tương tự nhưng tinh vi hơn nhiều về mặt kết cấu, hình ảnh và cả thế lực đen tối ngự trị ở đó.
Insidious: The red door dường như dừng lại ở đúng tinh thần tri ân và khép lại một cách nhẹ nhàng thương hiệu phim kinh dị đình đám này. Phim có thông điệp tốt, diễn xuất diễn viên tròn trịa nhưng mọi thứ chỉ dừng lại ở mức tạm ổn. Insidious: The red door có lẽ sẽ hay hơn đối với những ai đã theo dõi franchise này lâu dài. Vì việc được nhìn thấy những gương mặt thân quen, xem trọn tiến trình số phận của họ cũng là một cảm giác bồi hồi đặc biệt.