‘Suite Française’ – chuyện về kiệt tác được khơi lại từ quên lãng
IMDB:6.9/10
Bộ phim về tình yêu thời chiến có sự tham gia của minh tinh Michelle Williams đem tới những dư vị buồn nhưng đẹp như một bài thơ với dòng cảm xúc kéo dài vô tận.
Chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của Irène Némirovsky, Suite Françaiseđưa người xem trở lại nước Pháp thập niên 1940 – những năm tháng bom đạn và khói lửa khi máy bay của Phát xít Đức chao lượn trên bầu trời Paris hàng ngày, gieo rắc nỗi kinh hoàng cho người dân thành phố. Giữa bối cảnh hỗn loạn đó, đạo diễn Saul Dibb kể lại một chuyện tình đẹp nhưng đầy ngang trái giữa hai con người ở hai chiến tuyến.
Câu chuyện bắt đầu khi lính Đức tràn về một thị trấn nhỏ ở Bussy (Pháp) khiến cho mọi thứ vốn dĩ đang yên bình ở nơi đây bỗng nhiên đảo lộn. Nhân vật chính là Lucille (Michelle Williams), một cô gái trẻ đang sống không mấy hạnh phúc cùng mẹ chồng là quý bà Madame Angellier (Kristin Scott Thomas) - một chủ đất giàu có. Chồng của Lucille – người mà cô chỉ mới gặp được hai lần trước khi cưới – đã đi lính từ ba năm nay và vẫn chưa rõ sống chết ra sao.
Ở những cảnh quay đầu tiên, Lucille cùng mẹ chồng đi đến từng tá điền để đòi tiền nhà, cho thấy tâm trạng đầy bất mãn của cô với cuộc sống buồn tẻ hiện tại. Trong khi Madame Angellier luôn tỏ vẻ là một người ở tầng lớp trên, Lucille lại “căm ghét đến từng phút” công việc này.
Cuộc sống sẽ chán nản như thế nếu không có Bruno von Falk (Matthias Schoenaerts) xuất hiện, cô hiểu được tình yêu thực sự là gì.
Ngang trái thay, Bruno là một sĩ quan chỉ huy người Đức. Theo lệnh của cấp trên, anh đến nhà Madame Angellier ở tạm trong thời gian lính Đức đóng quân tại thị trấn. Với bản tính hà khắc, Madame Angellier không cho phép mình lẫn con dâu hé răng nửa lời với chàng lính Đức điển trai. Điều đó tạo nên một bức tường vô hình ngăn cách hai con người trong ba tháng trời, dù mỗi đêm Lucille vẫn “đọc” được tâm trạng của Bruno qua những bản dương cầm mà anh chơi.
Một ngày, khi Bruno quyết định mở lòng mình trước cô gái Pháp, Lucille mới có cơ hội hiểu rõ hơn về người đàn ông này. Hóa ra không phải tất cả lính Đức đều xấu xa như cô nghĩ mà ngược lại, số phận của Bruno có nhiều điểm khiến cô đồng cảm. Vốn xuất thân là một nhạc công, anh cũng phải đi lính ngay khi vừa cưới vợ.
Bất ngờ hơn, bản giao hưởng mà cô được nghe hàng đêm là do chính anh sáng tác.Bản nhạc không lời ấy trở thành sợi dây gắn kết duy nhất giữa hai con người không cùng chung quốc tịch. Tình yêu của họ cũng không lời, âm thầm nảy nở trong sự cấm đoán của gia đình lẫn dân tộc.
Những ánh mắt nói thay nỗi lòng, những cuộc gặp gỡ bí mật và cả những chiếc hôn vội vàng trước nỗi sợ hãi bị mọi người phát hiện tạo nên một mối tình bị kìm nén dữ dội. Ai sẽ dám chấp nhận cuộc tình này khi mà hai đất nước đang đối đầu, chưa kể họ đều là người đã có gia đình.
Liệu có đáng không khi phải phản bội tổ quốc, danh phẩm để chạy theo ảo tưởng về sự lãng mạn? Câu hỏi ấy cứ liên tục ẩn hiện trong tâm trí Lucille, khiến cô như con cá mắc kẹt giữa hai dòng nước.
Vai diễn Lucille đánh dấu sự trở lại của Michelle Williams sau một thời gian vắng bóng và cô đã không để khán giả thất vọng.
Nam diễn viên người Bỉ - Matthias Schoenaerts - tiếp tục cho thấy khả năng diễn xuất đa dạng. Tuy ít lời thoại, chỉ một cảnh quay khi Bruno giơ súng kết liễu một con người, Matthias Schoenaerts đã bộc lộ được toàn bộ nội tâm của nhân vật này.
Nhưng trong phim, Kristin Scott Thomas mới tạo nên sự thú vị với vai diễn bà mẹ chồng độc đoán. Nữ diễn viên lão làng này luôn biết cách để nhân vật của mình tỏa sáng, dù thời gian gần đây bà đa phần chỉ đóng vai phụ
Suite Française vốn là một cuốn tiểu thuyết mang tính tự truyện của Irène Némirovsky, được bà bí mật viết không lâu trước khi bị Phát xít Đức bắn chết ở Auschwitz vào năm 1942 - lúc mới 39 tuổi. Ban đầu bà định viết thành năm cuốn sách nhưng chỉ mới dừng ở con số hai.
Câu chuyện mãi không được hoàn thành và chìm vào quên lãng suốt 60 năm, đến khi con gái bà phát hiện ra những bản thảo viết tay của mẹ. Năm 2004, cuốn sách được xuất bản rộng rãi, nhanh chóng trở thành best-seller khi ra mắt. Phải hơn 10 năm sau, câu chuyện này mới đến được với khán giả yêu điện ảnh.
Đạo diễn Saul Dibb và biên kịch Matt Charman đã cùng xử lý câu chuyện của Irène một cách nhẹ nhàng, thiên về phần lãng mạn hơn là chiến tranh. Khác với những bộ phim thời chiến khác, Dibb tiết chế những hình ảnh đáng sợ, rùng rợn thuộc về cuộc chiến, để người xem có thể đắm chìm vào mối tình của hai nhân vật chính.
Dường như ranh giới giữa hai dân tộc Đức và Pháp trong phim cũng bị xóa mờ, không còn “người tốt kẻ xấu” mà tất cả đều là những con người không hoàn hảo, đang cùng phải gánh chịu nỗi đau chung. Vẫn có những tình huống không tránh khỏi giữa thời kỳ bom đạn nhưng mục đích không nhằm vào việc lên án Phát xít mà chỉ là cái nền khiến chuyện tình trong phim trở nên nghiệt ngã.
Cuốn tiểu thuyết của Irène Némirovsky từng được tờ Le Monde đánh giá là “Kiệt tác được khơi lại từ quên lãng” bởi ý nghĩa nhân văn sâu sắc và góc nhìn độc đáo mà nó mang lại về Thế chiến II. Trong khi đó, đạo diễn Saul Dibb chỉ đơn giản muốn câu chuyện tình gần gũi hơn với khán giả hiện đại.
Tính tự truyện và việc cuốn tiểu thuyết vẫn còn dang dở khiến bộ phim trở nên chân thật và nhiều cảm xúc. Những khung hình chăm chút được quay bằng máy phim 35mm lồng giữa tiếng Piano trầm buồn tạo nên một chuyện tình đẹp, để lại nhiều dư vị cho người xem khi kết thúc.
TRAILER