“The Orphanage” (Trại trẻ mồ côi) giống như một chiếc bình cũ nhưng rượu mới. Một mô típ cũ và ảnh hưởng khá nhiều từ các bộ phim kinh điển “The Poitergeist”, “The omen” hay “Rosemary’s Baby” (sau này có thêm “Insidious”). Nhưng bằng một lối dẫn chuyện tinh tế, cảnh quay đẹp mắt, chất tình cảm lồng ghép cùng diễn xuất tuyệt vời của các diễn viên, “The orphanage” đã tạo nên sự khác biệt, trở thành một bộ phim kinh dị - tưởng tượng xuất sắc của Tây Ban Nha vào năm 2007.
Nữ diễn viên Belen Rueda vào vai Laura, trải qua thời thơ ấu ở trại trẻ mồ côi cùng những người bạn. Cô được một gia đình nhận nuôi, lớn lên ở một nơi khác, có cuộc sống sung túc với người chồng bác sĩ và đứa con trai. Nhiều năm sau, Laura quyết định dọn về ở tại ngôi nhà từng là trại trẻ ngày xưa, dự định nhận chăm sóc những đứa trẻ tàn tật.
Nhưng Laura bắt đầu phải lo lắng khi Simon, con trai cô, bắt đầu kết bạn với những đứa trẻ vô hình. Trong một trò chơi “tìm kho báu” mà Simon cho rằng những đứa trẻ ấy bày ra, cậu bé phát hiện sự thật rằng Laura chỉ là mẹ nuôi. Ít lâu sau, trong một lần cãi vã Simon đã biến mất. Từ lúc đó, Laura phải đối mặt với những người bạn tuổi thơ – có thể đã trở thành linh hồn ám ảnh trong ngôi nhà hiện tại, và tìm cách giành lại người con trai.
Sự kinh dị của phim không đến từ những cảnh giật gân rẻ tiền, thực ra có rất ít cảnh phim khiến bạn phải “dựng tóc gáy” hay “nhảy ra khỏi ghế”. Nó đến từ không gian u ám của ngôi nhà, những hình ảnh ấn tượng, như chiếc khăn bịt đầu của Tomas hay những chiếc mặt nạ trong buổi tiệc mà Simon biến mất. Nỗi sợ hãi được bơm vào tâm trí trong sự chờ đợi, trong thời gian kéo dãn, chờ đợi một điều gì lẽ ra phải xảy ra, nhưng vẫn ẩn nấp ở đâu đó.
Phim có rất nhiều các cảnh quay tuyệt đẹp, như ngay từ đầu phim, những đứa trẻ chơi đùa trong không gian đầy mảnh bông bay. Hay cảnh quay trên bãi biển, Laura và Simon bước đi với những dấu chân in trên nền cát.
Tất cả thời gian của phim đều xoay quay thế giới của Laura, những gì cô nhìn thấy, tiếng động cô nghe được, đặt người xem dưới con mắt của cô. Có hai cách hiểu, hoặc những linh hồn là có thật và thực sự ảnh hưởng đến cuộc sống Laura, hoặc chỉ có cô trở nên điên loạn và gây hại cho Simon. Nhất là khi cô thỏa thuận với chồng ở lại một mình với ngôi nhà trong 2 ngày, thì ranh giới giữa thực tại và tưởng tượng đã trở nên mờ nhạt.
Lâu rồi mình mới xem một bộ phim kinh dị mà… xúc động đến thế. Một cái kết hoàn toàn khác so với những bộ phim cùng loại, dù diễn tiến hoàn toàn giống nhau: một bà đồng được mời đến, người chồng không tin vào vợ và câu chuyện hoang đường. Kết thúc mở, nhưng người xem có thể dễ dàng đoán được điều gì đã xảy ra cho cả gia đình Laura. Và có thể không hẳn là một cái kết bi. Câu chuyện ma trở thành một câu chuyện về tình cảm gia đình và tình bạn. Khi mọi đứa trẻ đều là những tâm hồn trong sáng và thánh thiện, làm sao chúng có thể trở thành những linh hồn tàn ác?
“The Orphanage” là phim có doanh thu công chiếu cao thứ hai của Tây Ban Nha, cao hơn cả bộ phim nổi tiếng “Pan’s Labyrinth”. Ra mắt ở liên hoan phim Cannes năm 2007, bộ phim đã nhận được sự tán thưởng nhiệt tình của khán giả trong 10 phút liền sau khi kết thúc. Vai diễn Laura này đã được chọn dành riêng cho Belen Rueda sau khi đạo diễn Bayona xem bộ phim “The sea inside” (2004) mà cô đã thể hiện tuyệt vời. Cậu bé Roger Princep thì không may mắn như vậy, cậu đã phải vượt qua hơn 400 đứa trẻ khác để nhận vai Simon.
Không phải fan của thể loại kinh dị, nhưng rất thích “The Orphanage” vì chất tình cảm xen lẫn đáng sợ của nó. Và rất khuyến khích mọi người cùng xem, tất nhiên là vẫn phải trừ ra những người yếu tim rồi.
Trailer